Chào mừng quý vị ghé thăm trang nhà Chùa Bằng - Kính chúc quý vị thân tâm thường lạc, vạn sự kiết tường như ý.
   
 
Thường thức Phật giáo › Bài Viết
 
Chia sẻ trên Facebook   Twitter bài viết này   Chia sẻ trên Google

Ngày đăng: 04/08/2016 00:16 AM 
Tháng 7 mùa Vu Lan thứ 10 trăng khuyết
Bố ạ, mỗi khi đi qua từng khu phố, góc đường, nơi bố ngày xưa vẫn ngồi đó, con lại nhớ đến quay quắt. Nhớ hình bóng bố trong chiếc áo sờn vai sứt chỉ, nhớ “ông mắt giấy” với đôi mắt cứ nhìn xa xăm ẩn chứa cả bầu trời buồn thương trong mắt, nhớ cái hất tóc quen thuộc bên chiếc xe đạp cũ mèm…Giờ xe không còn, người cũng đi xa mãi…
Bố yêu của con…
Năm nay là tròn 10 năm bố đi công tác xa nhà rồi bố nhỉ. Nhưng lần này bố đi lâu quá.. Năm nào con cũng viết thư gửi bố, nhưng đều là những bức thư không có hồi âm. Chẳng hiểu sao con toàn viết thư cho bố khi đêm xuống thôi bố ạ. Có lẽ bởi lúc này là lúc con được ngồi 1 mình trong căn phòng nhỏ, buông bỏ đi chiếc mặt nạ muôn màu khi đối diện với thế giới, để được sống thật với những xúc cảm tận đáy con tim mình.
Bố à, 10 năm qua, bố ở nơi đó thế nào ạ? Có khỏe không, có vui có buồn điều gì không ạ, có nhớ tới con và gia đình mình bên này không bố?
Gia đình mình bên này con nghĩ ngoài con ra, mọi người cũng nhớ bố nhiều lắm bố ạ. Chỉ là mỗi người một cuộc sống, mỗi người một cảm xúc một cách bộc lộ khác nhau, nên con chẳng thể nào nhìn rõ những yêu thương chôn kín ấy. Nhưng bố tin con bố nhé, dù ai như thế nào bố cũng đừng bận lòng, chỉ cần trong lòng con, bố vĩnh viễn là người đàn ông vĩ đại nhất là được phải không bố?...
Tròn 10 năm nay bố đi công tác, cũng là tròn 10 năm con phải sống một cuộc sống khuyết một nửa trái tim mình bố ạ. Con thèm vô cùng hơi ấm từ đôi bàn tay to dày của bố, thèm được ôm bụng bố đi khắp thế gian, thèm được bố nắm tay đưa đi ngắm pháo hoa những đêm giao thừa, thèm được những ngày đông luồn tay vào túi áo bố để tìm hơi ấm…
Bố còn nhớ về con nơi này không bố? Bây giờ mà gặp lại con lớn đùng như thế này, không biết bố có nhận ra con không nữa? Còn con, vẫn nhớ như in những hình ảnh, bóng dáng của bố. 
Bố ạ, mỗi khi đi qua từng khu phố, góc đường, nơi bố ngày xưa vẫn ngồi đó, con lại nhớ đến quay quắt. Nhớ hình bóng bố trong chiếc áo sờn vai sứt chỉ, nhớ “ông mắt giấy” với đôi mắt cứ nhìn xa xăm ẩn chứa cả bầu trời buồn thương trong mắt, nhớ cái hất tóc quen thuộc bên chiếc xe đạp cũ mèm…Giờ xe không còn, người cũng đi xa mãi… 
Xã hội ngày càng hiện đại, nhịp sống con người hối hả cuồng quay. Trên đường chẳng còn mấy xe đạp bon bon, thay vào đó là ô tô xe máy… Nhưng dù những trưa hè oi ả, hay những ngày mưa giá rét buốt đôi tay, đi qua những cung đường bố đã từng chở con qua, con đều thấy in đậm hình bóng bố, cứ có cảm giác bố đang đi sau con dõi theo con như ngày thơ bé.
Bố biết không, năm ngoái mẹ còn giận con, vì con suốt ngày viết thư cho bố, nhớ về bố mà chẳng chịu một lần viết cho mẹ gì cả bố ạ. Không phải vì con yêu bố hơn yêu mẹ đâu, mà bởi vì sau khi bố đi, con thấy nuối tiếc những điều đã xa tầm tay với, và nhận ra mình phải cố gắng trân trọng những điều hiện tại con đang có, con không muốn tiếp tục trải qua cảm giác hối hận khi mất đi người thân yêu nữa. 
Hơn nữa, từ hồi biết đi chùa, học Phật, nghe Pháp, làm việc Đạo, con hiểu được ý nghĩa của ngày Vu Lan. Dù nhiều khi con đau lòng khi nghĩ về gia đình, dù nhiều lúc trái tim con như bị bóp nghẹn lại bởi khoảnh khắc nhớ về kỉ niệm tuổi ấu thơ, nhưng Đức Phật dạy “Tâm Hiếu là Tâm Phật – Hạnh Hiếu là hạnh Phật”, nên con chưa từng buông lung. Con phải biết ơn mẹ mang thai chín tháng mười ngày ra con, con phải biết ơn bố những năm tháng cơ hàn đưa đón con đi học mỗi sớm mai hay đón con về mỗi đêm khuya buốt lạnh. Cả tuổi thơ con là sự chiều chuộng của mẹ, sự nghiêm khắc của bố đã đưa con đi qua con đường đầy màu hồng yên ả. 
Bố đi sớm quá, bố chẳng chịu ở lại chờ ngày con trưởng thành, con cũng chẳng kịp báo hiếu bố được ngày nào…Bố có nghĩ con sẽ tủi thân lắm không? 
Bây giờ con giỏi lắm, con sắp trở thành cô Cử nhân khoa Báo, dù nhỏ nhoi nhưng cũng là một bước tiến trong cuộc đời con rồi bố ạ. Hơn nữa, năm nay cũng là tròn 5 năm con làm phóng viên Phật giáo rồi bố ạ. Ngày 27/7 vừa rồi, là tròn 5 năm rồi đó bố. Nhưng chẳng ai biết. Chỉ có con tự lặng lẽ đánh dấu bước ngoặt cuộc đời mình…5 năm qua lướt nhanh như một cơn gió, nhưng con cũng kịp đi được nhiều nơi, làm được những điều con thích, và gặp gỡ được những người vô cùng tốt với con. Hơn nữa, con cũng đủ trưởng thành để cùng các anh chị thay bố chăm sóc mẹ từng ngày rồi bố ạ, nhưng sự cô đơn trống vắng trong lòng mẹ thì chỉ có bố mới lấp đầy được thôi. 
Bố à, 10 năm qua, cuộc sống và đời người, tất cả đều thay đổi nhiều như chớp mắt, nhanh như sự lật úp của đôi tay…Con cảm nhận được rõ nhiều điều, cảm nhận được cả con tim mình đang dần chai sạn, cảm nhận được rõ từng tổn thương, từng khó khăn, vất vả của kiếp người. Con bây giờ, không đủ dũng cảm để quyết định điều gì, cứ như thể mình đang sợ phải bước sang một trang sách mới, sợ phải đọc một cái kết buồn cho câu chuyện cuộc đời mình… Con của hôm nay và ngay lúc này, sợ hãi khi đứng nơi chốn đông, sợ phải gắng gượng cười trên đôi môi yếu đuối, sợ cảm nhận từng nhịp đập run rẩy của con tim…
Từ ngày con cất tiếng khóc chào đời đến giờ, trong kí ức của mình, bố chỉ duy nhất 1 lần đánh con, lần đánh đó dạy con rằng cuộc sống phải khéo, có những giới hạn không được phép bước qua. Bố mong con an yên giữa đời… Vậy mà…khi đã lớn khôn từng này rồi, con vẫn bước qua quá nhiều giới hạn, và nhận lấy vô vàn những vết thương trong tim mà vĩnh viễn không bao giờ lành lại. Nhưng con sẽ cố gắng chiến đấu như một chiến binh dũng cảm bố ạ, để tự mình mang lại hạnh phúc bình yên cho chính mình và cả những người con yêu thương…Nhưng con nhận ra rằng, suốt kiếp này, chẳng ai giống bố cả, chẳng ai yêu thương con vô điều kiện, người đời họ cần có điều kiện mới yêu con. Nên trên cuộc hành trình vạn dặm này, dù cô đơn dù nhiều khi tủi thân cùng cực con cũng sẽ gắng tự mình vượt qua, vì xung quanh con – ít nhất còn có ánh mắt đang dõi theo con, cầu mong con thành công. 
Bố ơi, bố đi xa nhưng bố phải hứa luôn bảo vệ con bố nhé. Đời người xanh như lá bạc như vôi, con sợ lắm. Con chẳng biết mình phải mạnh mẽ được đến bao giờ, cố gắng được đến đâu, nhưng bố phải hứa luôn bên con, tiếp sức cho con vượt qua mọi thứ bố nhé. Con hứa con sẽ không bao giờ để nhân cách của mình trượt dốc, con hứa con sẽ ngẩng cao đầu để sống, và con hứa con sẽ không bước qua những giới hạn nữa, sẽ lùi lại để sống an yên. Bố tin con nhé!
Nếu được đánh đổi, con nguyện đánh đổi hết tất cả mọi thứ, cả tuổi xuân hay những điều đang có, chỉ cần được gặp lại bố một lần, hôn lên má bố, và nói rằng “Bố ơi con yêu bố nhất trên đời”…
Ngày cha đi Hà Nội như tắt nắng
Phố xôn xao buốt giá trắng hình hài
Gió bỗng hát khúc oán ca ngày cuối
Nước mắt hóa mưa rơi tim ai…

Con gái út kính dâng hương linh bố
Hà Nội một đêm lặng…tháng 7 mùa Vu Lan thứ 10 trăng khuyết…
Chia sẻ trên:   

Chia sẻ trên Facebook  Twitter bài viết này  Chia sẻ trên Google      
 
CÁC BÀI VIẾT KHÁC